Truyện ngắn cơn mưa ngang qua

Bạn đang xem: Truyện ngắn cơn mưa ngang qua
...Thực ra phía trên chẳng bắt buộc mẫu phong cách ăn mặc của mình nhưng do hôm nay buộc phải đi dự một cuộc hội thảo chiến lược nên đành chấp nhận!Hội thảo không còn thúc bởi một lời chúc, mọi bạn hối hả bước đi ra khỏi hotel.Mình thì cđọng đàng hoàng bước đi cùng Để ý đến mông lung, cạnh tranh hiểu sao mấy các cụ này phệ rồi ngoài ra chạgiống hệt như trẻ em vậy?Thôi kệ, bản thân cđọng điềm tĩnh bước thoát khỏi căn uống phòng với yên tâm bước xuống bởi cầu thang bộ, kệ bọn họ tất bật dòng thang máy. Từ tầng 7 bước thật lờ đờ từng bước một xuống tầng 4, trung tâm trí mình vẫn dành riêng trọn vẹn đến hầu hết đồ vật mà lại mình vừa nghe trông cuộc hội thảo chiến lược về công nghệ thông tin. Bước chân xuống tới tầng 3 thì mình nhận biết là ttránh vẫn loáng thoáng mưa với đó cũng là nguyên nhân cơ mà mấy các cụ tê đua nhau về trước...Cách cho tới tầng sau cùng thì mưa vẫn nặng nề phân tử, những người ở đầu cuối thoát ra khỏi khách sạn cho nên những người gồm xe hơi bé đón tận chỗ, chẳng hại nắng nóng mưa...hjx! Phải làm thế nào đây ta?Người ko thì cũng chẳng hại đâu sẵn sàng đày mưa tức thì, cơ mà đằng này có theo em Laptop, nó mà tất cả mệnh hệ gì sao bản thân sinh sống nổi!Thôi vậy, đành vào chi phí shình họa ngồi trú nhất thời, nhân tiện thể ba hoa cùng với mấy em Lễ Tân cho đỡ buồn!Hôm nay, ăn diện trông hết sức già dặn kèm theo cặp kính cận 2 điốp cho nên vào tất cả các em phần đông call mình là anh cho dù bản thân biết mấy em này chắc hơn mình tối thiểu là 2,3 tuổi...Ò, thì thôi, những em tất cả lòng thì anh gồm dạ... mình cđọng xưng bằng hữu nlỗi xường!Sau màn chào hỏi, mình biết là 1 trong những em ngay sát bản thân độc nhất tên Yến 19t, cho màn chém gió...Mình: Thế em ngơi nghỉ đâu? Anh nghe giờ đồng hồ em ko cần tiếng Hà Nội?Em: Sao anh biết, em ngơi nghỉ Tkhô hanh Hóa ra phía trên làm cho cơ!Mình: Ừ, anh cũng đân oán nạm...(chém đấy) Chắn chắn em ra phía trên làm được một năm rồi nhở? (vị trong năm này bắt đầu 19t mà)Em: Vâng, em xuất sắc nghiệp xong xuôi ko thi ĐH, gồm bạn quen thuộc cần xin được việc ở chỗ này luôn!Mình: Một tháng thu nhập cá nhân mấy trăm triệu hả em? (Hài)Em nó cười cợt và đáp lại: Anh giỡn, em một mon chỉ 4 triệu thôi...(ọc, cũng cao rồi)Mình: Vậy cũng rất rồi, anh lương mon chỉ bao gồm 2 triệu =))Em: Ủa, em tưởng anh vẫn luôn là sinh viên, đã đi làm rồi à? Nhìn khía cạnh anh tlỗi sinch vậy nhưng mà...Mình: À, ừ, anh vẫn luôn là sinc viên...2 triệu chính là bà già trình lên )Em: (Cười như điên, tay đậy miệng) Anh vui tính thiệt đấy! Cho em xin số điện thoại cảm ứng thông minh đi...Mình (Khó hiểu? Vui tính và SĐT tất cả tương quan gì đến nhau vậy trời?) : 0165.87.đôi mươi.11xEm: Em nháy sản phẩm anh luôn luôn rồi kia ha!Mình: Trong giờ đồng hồ thao tác làm việc cũng khá được áp dụng điện thoại cảm ứng thông minh hả em?Em: Vâng...ai chả cần sử dụng hả anh!Im im 2 phút, mang đến màn em nó từ bỏ trọng tâm sự...Em: Anh bao gồm tình nhân chưa?Mình: À, không, bà bầu anh cấm yêu thương, anh còn zin 100%!Em (lại cười) : Vậy à? Tưởng anh được yêu em trình làng cho mấy đứa làm cho tại chỗ này, xinch lắm!Mình (ặc ặc, clgt?) : Anh nói chơi thôi, chđọng xinh xắn như em trên đây, sao rất cần được reviews...Em: Anh lại giỡn!Mình (ơ bản thân nói thật mà) : Anh nói thiệt đó chứ? Em Chắn chắn xinch duy nhất khu đất Thanh Hóa mất...Em: Cám ơn anh! Nhưng giả dụ em nói em không yêu ai, anh có tin ko?Mình (bao gồm vụ việc rồi, sao cứ nhắc đến điều này hoài): Ừ, cũng tương đối cạnh tranh tin đấy, nhưng lại anh sẽ nắm tin...Em (quan sát trực tiếp vào mắt bản thân, phương diện hơi buồn) : Em ko tin vào tình thân sẽ đến với cùng 1 người như em!Mình: Sao em nói vậy? Em xinch, có quá trình làm bất biến không chỉ có vậy em vô cùng đáng yêu và dễ thương cùng dễ dàng sát nữa!Em: Cám ơn anh! Em thao tác làm việc ở đây đề xuất đề nghị điều này thôi anh, em cũng không nhiều nói lắm...Mình nghĩ về thầm bé này có ý đồ gia dụng gì ko biết, từ nãy tiếng nó nói các ngang bản thân nhưng mà giờ từ bỏ xưng không nhiều nói! Thật là tương đối khó gọi ) Thôi, em mê thích sao anh cũng chiều...trời vẫn mưa cùng anh cũng rảnh!Lại im lặng 2 phút, ko khí hơi trầm xuống, mình đành xé chảy cái ko khí đó bằng 1 câu đùa:Mình: Nếu em mà lại chưa có ng yêu thì chắc chắn anh là sư thầy mất!Em (ko cười nữa, mặt buồn): Thôi, ko gồm gì đâu anh! Em biết chẳng ai tin...Mình (Ko tin là đúng, xinc nhưng mà làm cho sinh sống cái nơi đông người núm này, ko có hạnh phúc mới lạ): Thôi được rồi, anh chơi đấy mà, tính anh hay đùa lắm...dường như có chuyện gì bắt buộc ko? Em đề cập anh nghe được ko?Em : Ko tất cả cthị trấn gì đâu anh! (Mặt em nó bi quan kinh)Sau kia có một ông Tây đến, nó xin lỗi bản thân và chạy ra thì thầm vs ông ta...Mình vạc hiển thị là trình độ tiếng anh của em ý vô đối! Ttách, sao tanh vậy ta?Sau đó em nó dắt ông ta vào quầy nhận phòng nghỉ ngơi cùng dắt ông ta vô thang máy!Ttách vẫn mưa, bản thân ngồi lòng thơ thẩn theo tiếng tí tách của rất nhiều giọt mưa...Bỗng một cái vỗ vai, mình giật cả nẩy!Theo bạn dạng năng xoay đầu lại thì dường như có một ngón tay cũng biết trước được điều này...mình quay trở lại và bị dòng ngón tay bắt mắt kia chọc vào má...Ngước đôi mắt lên...Mình: Làm anh lag cả mình!Em: Hi! Em xin lỗi...Mình: Ông Tây tê đâu em?Em: Tại trên chống ông ý
Mình (sao nhỏ bé xíu này thiếu kính ngữ vậy trời) : Ừ!Em: Sao anh ngồi đây?Mình: Vậy anh đi nhé!Em: Vâng!Mình: Em sẽ đuổi khách à? Ít ra từ thời điểm cách đây ngay gần 35 phút anh còn đang ngồi bên trên tầng 7 hotel bầy em!Em: Hi, em nghịch đấy, em biết quá là anh ngồi đây trú mưa rồi.Mình (ẶC, hổ hang thế): Đâu gồm, tại ở đây tất cả wifi, anh vào ngồi định sở hữu máy tính xách tay ra thao tác làm việc thôi.Em: Vậy anh làm việc chưa?Mình: Em đầy đủ tối ưu cũng tương tự đôi mắt em bao gồm đầy đủ thị lực để nhìn với phân biệt điều ấy mà!Em: Anh đanh đá thế!Mình (ối sặc, bản thân bị con này nó nói đồ vật gi đây): Ờ, ai cũng nói vậy cả... (nói vậy thôi chứ đọng chả ai nói bản thân như thế) Mà sao em dường như quan tâm mang đến anh ráng nhở?Em: Anh là quý khách hàng mà!Mình: Nhưng bao gồm thấy kia nào đó rộng quý khách hàng 1 chút!Em: Vậy vày anh rất đẹp trai cũng được!Mình (Choáng, gái tkhô hanh hóa là vậy sao? hãi thế) : ò, cám ơn em...nhưng mà ví như chỉ vày vậy thì sự quan tâm cũng khá quá chút thì phải?Em (khía cạnh nhăn nhăn uống tương tự trẻ con): Anh này!Mình (cười) : Sao?Em: Thôi được rồi! Em yêu thích anh đấy :-" (Lúc bấy giờ mặt bé bé nhỏ vênh lên)Mình (tái phương diện, ko nói được thêm câu gì)Em nó cười cợt nhỏng điên...ko quên rước tay bịt miệng và tay còn sót lại ôm bụng :|Mình ko yêu cầu tái nữa mà là đỏ mặt rồi, fan đâu nhưng mà trắng trợn chũm hả trời! Hãi gái Thanh Hóa rồi đới!Em nó vừa cười cợt vừa nói: Làm gì mà anh đỏ khía cạnh ráng kia!Mình: Ò, trời mưa anh bị dị ứng... (câu này bản thân chém nhẹm ngây ngô tốt nhất tự trc cho tới giờ)Em này lại ôm bụng cười!Mình (xấu hổ và tức lắm rồi) : Con bé bỏng cơ, sao em cứ đọng cười hoài nạm hả?Em nó vẫn cười!Mình vắt cặp lên chuẩn bị đứng dạy rồi, thì nó chạy cho tới trc phương diện, vẫn cười cợt rồi nó nói : trời vẫn mưa đấy, anh ra bây giờ là anh thành ông phương diện ttách đấyMình biết nó đá xoáy mình rồi, ôi nhục thế! Mình vẫn thẳng tiến...Lạy chúa, sao nó ko tránh ra vậy ttách...ngực nó chạm vào tín đồ bản thân rồi saoChạm 1 mẫu mình hãi quá, đành ngồi xuống địa điểm cũ với ko quên há miệng to nói câu : Anh xin lỗi!Nó cười với đáp lại: Ko sao anh, ttách còn mưa, sinh hoạt lại rỉ tai với em!Mình thấy nó kỳ lạ lắm, vừa nãy còn nhăn uống nhnghỉ ngơi tiếng thì lại êm ả vậy...Mình vắng lặng, ko nói câu gì...Nó bảo bản thân ngồi dịch vào vào, đôi mắt mình tròn vo nhìn nó cùng hỏi: Em định ngồi cạnh anh kia à?Em nó kệ thây, ko vấn đáp với ngồi trực tiếp xuống khiến cho mình phải ngồi ở trong bên phía trong...Mình chẳng còn biết em này còn có ý muốn gì nữa, đột nhiên thấy ghét ghét, hơi lẳng lơ thì phải!Mình định lảng tránh em nó bằng phương pháp lôi máy tính xách tay ra đặt lên trên bàn với msống trang bị...Nó vẫn nhìn mình làm, từng cử chỉ, hễ tác của bản thân được nhỏ bé bỏng chú ý quan sát...Đang định con quay lịch sự hỏi :"sao em cđọng nhìn anh thế?" thì nó khẽ kéo chiếc máy tính của bản thân mình về phía nó và mở tệp tin mà mình giữ tên là :"HIV/AISD" - tập tin tàng trữ toàn bộ phần đông gì mình đọc tương tự như phân tích về cnạp năng lượng bệnh nuốm kỉ này!Nó mỉm cười cợt với cù sang chú ý bản thân bằng 1 ánh mắt khôn xiết trìu thích rồi cất giờ :"Em biết cơ mà, ngay từ đầu em nhìn anh, em đã nhận được thấy tất cả gì đó mà em rất có thể tin tưởng"Thôi hư rồi, chưa hẳn nó mê say bản thân thiệt đấy chứ đọng, mình ấp úng cù sang trọng hỏi lại :" Hả? Em thích anh thiệt kia à?"Em nó mỉm cười tủm tỉm, tương đối e thứa hẹn :"Nếu cụ thì có được ko ạ?"Thôi mình dứt rồi, ông trời ơi, tạnh mưa nkhô cứng cần...Một đợt tiếp nhữa bản thân lại hơi bồn chồn, thấy vậy nó nkhô nóng ý nói :"Anh sao vậy? Anh ko yêu thích em à?""Ko phải? Nhưng nhưng mà..." bản thân đáp...Em này lại nói :"sao anh?"Mình: "Em suy nghĩ tình cảm là gì? Chúng bản thân quen thuộc nhau chưa đầy 1 tiếng"Em nó cười tương đối bi thảm với nói : Vâng em biết rồi...anh là sinh viên Y à?Mình: Không, anh là sinc viên IT...Em: Vậy chang trong laptop của anh lại tài năng liệu về HIV/AIDS?Mình : Anh phân tích về cnạp năng lượng căn bệnh đó, căn uống dịch nỗ lực kỉ cơ mà, anh sẽ nỗ lực năm tới rước dòng giải Nobel về Y Học (Mình lại chỉm được ngay)Em: Sao em lại sở hữu cảm hứng anh làm bởi vì nguyên do khác?Mình ngạc nhiên: Sao em lại nghĩ vậy? Vậy em nghĩ anh có tác dụng do lý do gì?Em nó quan sát mình cùng nói : Em cũng không biết nữa cơ mà em nghĩ anh làm ko phải vị ích lợi cá nhân.Mình cười cợt : Em là thầy bói à? Anh làm cho chiếc gì cũng đặt TIỀN lên hàng đầu em ạ!Em: Cứ đọng chỉ ra rằng vậy đi...tuy nhiên theo em nếu vì chi phí thì anh nên chọn loại không giống để gia công chđọng đừng lựa chọn tính năng này...sinc viên IT mà lại nghiên cứu và phân tích về HIV/AIDS và lại còn hi vọng đạt giải Nobel! Anh ko thấy gần như vật dụng anh làm cho cũng đủ cho 1 kẻ ko tri thức như em nhận biết mục tiêu thiệt sự à?Mình ngồi rồi trợn mắt nhìn nó: Thđọng tốt nhất, nếu như vô học tập mà lại thủ thỉ tinh tế nlỗi em thì anh vẫn muốn vô học. Thđọng 2, em đầy đủ sắc sảo để nhận thấy điều này vậy hãy nói cụ thể coi mục tiêu thực thụ của anh ấy là gì?Em nó cười: Vậy em vẫn muốn trả lại anh 2 mẫu máy. Thứ tuyệt nhất, xem ra anh đã và đang bắt đầu nhấn là mình làm vì mục tiêu khác rồi. Thứ đọng 2, em nghĩ về anh phân tích vày một nguyên do cừ khôi hơn...anh ko ý muốn nói cũng khá được mà lại cho dù sao em cũng vui lắm!Mình thực sự có chút ít nào đó tò mò về em nó rồi....Mình : Ừ, em đúng thì cũng đúng, tuy thế a nghĩ về có một điểm không nên...cùng anh nghĩ về một tín đồ tinh tế và sắc sảo nlỗi em đề nghị nhận biết chứ nhỉ?Em: Anh nói tiếp đi!Mình: Ngay từ trên đầu lúc phi vào anh đang rỉ tai vs đàn em bằng giọng điệu như thế nào vững chắc em cũng thấy đấy...anh nghĩ về mình cũng chỉ là một trong tín đồ thông thường với thậm trí rất nhố nhăng, chđọng ko cừ khôi như em nghĩ về đâu!Em: Anh có vẻ như ko phát âm phụ nữ nhở?(Sao em nói chuẩn gắng, anh chính xác là vậy mà)Mình: Ừ!Em: Nhìn trực tiếp vào đôi mắt em nhé, em đã tâm sự 1 kín đáo của em mang đến anh biết...(Lúc bấy giờ mình suy nghĩ, kiên cố lại câu I LOVE U tuyệt Em Yêu Anh rồi tốt dòng nào đó tựa như phía trên mà)Mình : Ok em!Em: Nhưng anh cần hứa cùng với em...Mình: hẹn loại gì?Em: Em đùa đấy, anh chẳng đề xuất hẹn với em đồ vật gi đâu!(Mình cũng tò mò và hiếu kỳ rồi đó, có vẻ như đặc biệt trên đây, chú ý mặt nó là biết mà)Mình: Được rồi nhưng mà, em nói đi!Em nó khía cạnh nghiêm nghị, mắt nhìn vào đôi mắt bản thân, 2 hai con mắt chú ý nhau 1 phút, giống như nó vẫn nghĩ vật gì đó!Và rồi cái miệng đáng yêu này cũng cất lời:"Em...em"Mình: Nếu em cảm thấy quá khó nói hãy viết ra word vào máy tính của anh...trường hợp em Cảm Xúc ko ao ước nói nữa thì ko đề xuất nói cũng đc!Nó ké tiếp giáp má nó vào má bản thân, mình khá hoảng vị ko gọi nó định làm cái gi, thì ra nó định thầm thì với bản thân..."Em bị HIV" Mình chết đứng tín đồ lại, có thể tyên xong đập vài giây rồi tiếp đến đập mạnh nhỏng ước ao khiêu vũ khỏi ***g ngực...Im yên...Giờ thì hiểu tại vì sao con nhỏ bé lại quan tâm cho tới từng tệp tin đó vào máy vi tính bản thân cùng mình cũng đọc tại vì sao nhỏ bé xíu suy nghĩ về phần mình với dành cho bản thân hầu hết tình yêu quan trọng đặc biệt những điều đó...Cũng khá vướng mắc, có lẽ 2 chữ "tình cờ" đang làm bản thân biến thành một nhân đồ dùng cực chẳng đã trong một mẩu truyện bi tráng...Không giang yên lặng cho đến lúc nó đứng dạy dỗ và đi...Mình phải làm thế nào đây?Mình chắc hẳn rằng nó đang hi vọng tương đối nhiều vào người cơ mà nó vẫn tâm sự câu kia, tuy nhiên bản thân không thể? Mình băn khoăn yêu cầu nói gì với cô bé! Mình chần chừ đề xuất làm thế nào nếu cô bé bỏng say đắm bản thân thật...cùng bản thân trù trừ cần làm thế nào tiếp nữa...Chỉ một câu nói...Sao em lại lựa chọn anh là người để thổ lộ mẫu kín này...Hàng ngày em kế tiếp hàng ngàn khách hàng...vì sao chứ?Rồi mình vắt ngước phương diện lên cùng chú ý xem cô bé vẫn sống đâu?Ko thấy...Mình vội gập chiếc máy tính lại bỏ vào túi với chạy ra bên ngoài...Cô bé với loại áo lâu năm đỏ đã đưa đôi tay nhỏ dại bé nhỏ ra để hứng từng giọt mưa...Mình khẽ ra đứng kề bên cô bé bỏng, bây giờ bản thân thấy cô bé nhỏ đẹp mang đến kỳ lạ kì...Một thú vui vào trẻo...:Vậy nhưng em cứ ngỡ anh đã từng đi rồi đấy!Mình thản nhiên trả lời: Ừ, anh cũng định cố gắng đấy!Em: Em nói vậy thôi chứ đọng em biết thừa anh sẽ không đi...Mình: Vậy sao? Em nói y hệt như em phát âm anh lắm vậy!EM: Đúng rồi, anh cũng đọc em nhở?Mình: Thôi...nhưng chuyện em vừa nói là thật chứ? (Sao bản thân lại hỏi câu này nhở?)Em: Anh ao ước nghĩ sao cũng rất được...em ko giả dối ai trước tiên gặp mặt đâu!Mình: Nhưng điều đó cũng đâu thể nói với cùng 1 bạn thứ 1 gặp gỡ khía cạnh nlỗi anh?Em: Em cũng ko biết nữa...à anh! Cho em làm 1 cthị xã nhé...Mình: Chuyện gì?Em: Anh ôm em một lượt đi...Mình: Ko bắt buộc anh sợ cũng ko yêu cầu là anh hổ thẹn cơ mà anh ko thể làm điều này, anh xin lỗi...Cô bé nhỏ hơi bi đát cơ mà vẫn mỉm cười: Chúng bản thân làm bạn của nhau nhé...Mình: ỪEm: Em biết anh mong hỏi em những lắp thêm đúng ko? Vậy hóng em rã ca rồi bọn chúng bản thân quốc bộ nhé!Mình: Ừ!(Chẳng biết cơ hội đó đem đâu ra chiếc cản đảm nói câu ừ nữa, xe cộ ko tất cả, tiền cũng ko còn những...)Em: Vậy vào trong ngóng em đi, em sắp đến chảy ca rồi!(Kiểu như một song yêu thương nhau vậy nhở? Mình còn kém nhẹm tuổi em ý nhưng mà :( )Mình ngồi chờ khoảng tầm khoảng 30 phút...cùng với hầu như Để ý đến lung tung!Em lại mang lại vỗ vai và làm cồn tác không còn xa lạ, rước 1 ngón tay lựa chọn vào má mình Lúc bản thân quay đầu lại!Em: Đi thôi anh!(Ngạc nhiên quá, em nó sẽ nắm quần áo rồi! Áo phông, quần jean ngắn...phong thái trẻ con quá! mắt bản thân cđọng tròn xoay quan sát vào ngực nó, trên sinh hoạt kia tất cả loại chữ gì đó mà mãi ko dịch được)Mình: Đi đâu cơ?Em: Đi dạo chứ đi đâu?Mình: Ttách mưa mà!Em: Em yêu mưa!Mình: Nhưng anh còn laptop!Em: Đưa nó trên đây...(Ặc, của cải lớn số 1 của bản thân mình cơ mà nó coi như cái kẹo ý nhở?)Mình: Hử? Đưa mang đến em á?Em: Anh hại mất à!Mình: Ko, đây! Nhưng em có nó đi đâu?Em: Mang đi để vào bộ sưu tầm của em!Mình: ò, đây!1,2 phút sau em nó đã đi được ra với bên trên tay cố nhiên 1 dòng ô...Mình: Em tất cả từng 1 mẫu ô thôi à?Em: Vâng!Mình: Nhưng anh nghĩ nó khá nhỏ!Em: Thế thì chứa ô đi, bản thân ko cần ô nữa.../Ôi con nhỏ bé này, anh mài có một cỗ xống áo thôi đấy...Nghĩ tiếp đây mới lưu giữ, chết thân phụ rồi, mưa nỗ lực này thì về làm thế nào kịp Thạch Thất đêm ni (Nhà chúng ta bản thân làm việc tận Thạch Thất, HN)/Mình: Thôi, với ô đi, em đừng để bị tí hon (Mình biết là người bệnh Sida sức đề kháng cực kỳ kém nhẹm mà)Em: Vâng, hi hi!Mình với em nó bước ra khỏi khách sạn...hjx, trời mưa nhưng sao mặt đường vẫn đông cầm, và đúng là TPhường. hà Nội.Cứ đọng thế dòng ô lụp sụp cầm này tôi cũng tức giận, mà lại còn đi nkhô nóng nữa chứ đọng...Mình bắt đầu bởi 1 câu hỏi: Sao? em ko định nói gì với anh à?Em: Nói gì?Mình: Nói gì cũng rất được, em sẽ rủ anh đi thuộc em mà!Em: Anh bao gồm tình nhân chưa?(Sặc, sao lại hỏi mẫu con khỉ này?)Mình: Ừ, hình như là chưa!(Sao mình lại nói những điều đó chđọng, ừ vào thời điểm đó chính xác là bản thân chưa xuất hiện thật)Em: Sao lại là hình như?Mình: Anh hay nghịch lắm, đơn giản em cđọng nghĩ rằng chưa đó, chớ để ý đến mấy câu anh thêm thắt vào!Em: Chúng bản thân đi nạp năng lượng nhé...(Ôi ttránh ơi, vào túi còn chưa đầy 500k, hjx, chi phí về Thạch Thất rồi chi phí về HP.. nữa)Mình: Ừ, em đói rồi à?Em: Ko, em chưa đói!(ẶC, cố sao rủ đi ăn?)Mình: Thế sao...Nó chặn lời...Em: Em mong họ là 1 song...trong tối nay!(Nói mẫu con khỉ gì phía trên ko biết? Cảm giác hôm nay lẫn lộn thừa, vui ai oán và lo lắng, vui vị quen thuộc được 1 ng các bạn, bi thương vì chưng sắp tới không còn chi phí, lo ngại bởi vì liệu em nó tất cả bắt mình làm trách nát nhiệm của 1 ng ck ko vậy s)Mình: Hả? Em nói gì thế?Mặt nó thức giấc bơ: Đi thôi anh, mưa ướt hết rồi kìa...thương thơm anh thừa đi!(Hai đứa đi tiếp cùng bản thân thực thụ choáng rồi...thôi kệ vậy, đằng nào cũng tờ mờ về tối rồi, coi ra đêm ni ko về đc Thạch Thất rồi)Đến một cửa hàng vỉa hnai lưng, em nó kéo bản thân vào!(Ôi may cố kỉnh, anh tưởng em dẫn anh vào nhà hàng quán ăn cao cấp thì anh chết)Em: Anh ăn uống gì?Mình: Hả? Em nên ăn gì anh nạp năng lượng đấy!Em: Cho cháu 2 bún ốc!(Ặc, bản thân ghét bún ốc, tại nó cđọng gồm nhỏ nhỏ, ăn cứ như nnhì sạn ý)Nó ngồi gần kề vào mình do ngồi ra ngoài là bị mưa...phía cuối tiệm, mấy thằng thanh niên cứ đọng nhìn chân nó. Chẳng phát âm sao dịp đó mình lại đứng dạy dỗ cùng nói : Đổi khu vực đến anh đi!Em: Sao vậy anh?Mình: Ừ thì em ngồi ở trong vào mang đến đỡ mưa!Em: Em ngồi phía trên cũng đều có mưa đâu?Mình: Sao cơ hội nào em cũng hoàn toàn có thể bào chữa lại anh vậy nhở? Anh ko thích em ngồi trên đây, ok?Mình nói câu kia khá khổng lồ làm cho lũ thanh niên cuối quán nó cười ầm lên, một thằng trong các kia nó cố ý nói to:" Mẹ mẫu thằng này, mày có tác dụng anh tê anh ý tức rồi đấy, thôi ăn uống bà mẹ mày đi, thấy gái là đôi mắt cứ đọng thố lố ra"Em ko nói gì lặng lẽ âm thầm đổi chô cho khách hàng...Mình: Em nạp năng lượng đi, nhìn gì bọn chúng nó nữa...Em: Vâng! Em mời anh ănMình: Ừ, ăn uống đi!(Sao bây giờ mình cùng với nó tự nhiên và thoải mái vắt ko biết, chẳng mắc cỡ như vừa nãy nữa)Mình: Bún ốc ở chỗ này ko có bé bé, dịp anh ăn uống ở tiệm mặt đường Thái Thịnh, ốc toàn con thôi, khiếp ơi là kinh!Em: Đây là ốc Hải Dương anh ạ! (Nó vừa nói vừa nạp năng lượng trông hài vô đối)Mình: Hử?Em: Ốc Hải Dương ý, ko tất cả con!Mình: Hử?Em: ỐC HẢI DƯƠNG, nghe rõ chưa?Mình: Hử?Em: Thôi em ăn đây, kệ anh!Mình: Hử?(Mình cố tình trêu nó thoai)Em: Trêu em à?Mình cười: Sao nói ko đói?Em: Ko ăn uống thì mức giá à?Mình: Ừ, vậy ăn nhanh khô rồi ăn luôn luôn hộ anh đi!Em: Ko được...phần của anh ấy, anh nạp năng lượng đi!Mình: Nhưng anh ko đói...Em: Nhưng nhưng anh nạp năng lượng mấy miếng rồi...em ăn uống thừa của anh ấy à?Mình: Thế thì cđọng nhằm vậy thôi...anh bắt em ăn đâu!Em: Thôi nhằm đấy em ăn!(Trước hết tưởng nó nói nghịch cơ, hóa ra tí nó ăn uống thật)Sau Lúc nó ăn uống dứt bản thân chạy ra chiếm phần thanh hao tân oán trước, lại chạy ra trc bản thân cùng cản...Một đợt tiếp nhữa chiếc ngực này lại đụng vào bạn mình làm cho mình đỏ khía cạnh...Mình: Em làm những gì đấy?Em: Để em tkhô hanh toán!Mình: Em bi thương mỉm cười nhở?Em: Sinh viên còn sĩ!Mình: Ặc, khinh anh nhở?Em: Đấy là anh từ nói nhé!Mình: Bác ơi con cháu gửi chi phí... rút ít bừa 1 đồng trong túi... (ối người mẹ ơi, sao lại ra đồng 20k vắt này)Bác nhà quán: 30 ndại dột con cháu ạ!Nó rút tờ 50k tự dòng túi sách rồi chuyển đến chưng công ty quán trước!(Mình mắc cỡ tái mặt)Hai đứa bước ra khỏi tiệm...Mình: giờ đồng hồ đi đâu em?Em: Tùy anh đấy!Mình: Em ko nên về đơn vị à? Bố bà bầu lo ngại đấy!Em: Anh này, sao anh nói thế? Em sẽ bảo là tối ni chúng ta là 1 song rồi mà!Mình: Anh xin lỗi nhưng lại mà lại trời thì mưa cầm này...Em: Chúng mình vệ sinh mưa nhé!Mình: Nhưng...Em: Đi nhưng mà anh (khía cạnh nó nũng nịu tỏ vẻ xứng đáng thương)Mình: Ko được, tìm ở đâu ngồi thì thầm cũng rất được...Em: Tắm mưa 1 chút thôi mà!Mình: Anh ghét mưa, nó làm cho anh luôn luôn đủng đỉnh chễ (Mình giả dối thôi, ai nghịch thân với mình vững chắc biết thừa mình vô cùng yêu thương mưa)Em: Vâng, em yêu thương mưa! (Mặt nó buồn rượi, thất vọng)Mình: Thôi được rồi, tắm rửa mưa thì vệ sinh mưa!(Trong thời điểm này cũng rất về tối rồi, bản thân suy nghĩ thôi thì đồng ý ướt vậy...)Em: Yêu anh thế! (Nó khá kiễng chân, thơm vào má mình trước đám đông)(Mình lại nóng hừng hực, mặt đỏ nhỏng gấc... bản thân cố ý ko để nó phạt hiện tại bằng cách bước thiệt nhanh hao thoát ra khỏi vị trí có ánh đèn chiếu vào)Em: Đợi em tháo dnghiền đã!Nó toá dnghiền xong lon ton chạy theo, khía cạnh tự đắc một cách đáng ghét ===== lên: Cầm dép hộ đại ca, mau :-w!(CLGT? Mình mà bắt buộc rứa dép hộ á)Em: Nkhô hanh (nó quát mắng to)Mình: Ừ, thì gửi đây, sao em quát tháo khổng lồ gắng, ng ta chú ý kìa!Em: Con zai thằng nào thì cũng vậy, nên tấn công vào sĩ diện new Chịu làm!Mình: Em tương đối nhầm rồi đó...Mình: Cầm mang (mình hét to hơn)Nó chạy trc, bỏ mạng lại phía sau, một tay vắt dép một tay cầm cái cho dù sẽ quắp lại...Mình đuổi theo chặn nó lại: Em ước ao sao?Em: Em chả muốn sao? Anh ước ao sao?Mình cười: Em lạ thật đấy!Em: Ừ, anh cũng thế!Mình tĩnh mịch, đi nkhô nóng về đằng trước!Em: Anh ko thấy vui à?Mình: Em nghĩ em và anh đang sinh hoạt seul và chúng ta sẽ là diễn viên chắc?Em: Câu này hay cầm, anh học tập ở đâu đấy?Mình: Thôi anh ko hy vọng nói nữa...nhà em sống đâu? anh hotline xe cộ ôm xuất xắc xe taxi cho em!Em: Em ko nói!Mình: Ko nói thì anh đi! Kệ em...Em: Anh đi đi, kệ em!Mình: Em thay dnghiền trên đây, núm ô trên đây...Mình bước thật nkhô hanh về phía ngược trở lại, phía đi tới bến xe cộ Gia Lâm.Một bước, nhị bước...rồi các bước!Ôi bị tiêu diệt phụ thân, máy tính xách tay của tớ tội nghiệp bản thân rồi, bỏ quên là loại máy tính của chính bản thân mình còn vào tay nó!Quay lại thì nhục nhưng mà bước tiếp thì mất máy vi tính à! Lấy hết gan góc sẵn sàng trở về...1...2...3...Quay lại...Ơ, nó cũng quay trở lại chú ý mình kìa!Em (hét to): Em biết anh vẫn quay lại mà!Mình (hét to): Vì em còn gắng lap của anh đấy!Em (hét to) : Hả?Mình (hét to): Hả dòng đầu em!Em (hét to) : Em yêu thương anh mất rồi!Mình lặng ngắt, định xoay đi, vào đầu nghĩ về nhoáng qua thôi gật đầu đồng ý mất anh bạn thân thiện vậy...thsinh sống lâu năm rồi quay trở về, bước tiếp.Em (hét to) : Anh khinh em đúng ko? Anh khinch em vì chưng em bị cnạp năng lượng căn bệnh đó đúng ko? Anh là vật dụng tồi!Mình bước tiến tiếp, kệ lời nó nói...Em (vẫn hét to) : Trả lời em đi, 1 câu thôi cũng đc!Lúc bấy giờ mình thực thụ ko còn hiểu bản thân đã nghĩ về đồ vật gi nữa, mình sao rất có thể yêu một fan bị HIV chứ?Cthị trấn này đến quá nkhô cứng, vượt gấp rút với dường như cả 2 rất nhiều chỉ nhỏng đang bị say nắng và nóng thân một trận mưa mùa hạ!Mình (vẫn đi tiếp nhưng mà hét to) : Anh xin lỗi, nếu trở lại...anh đang ko thể...Tôi trúc thừa nhận mình là một trong những kẻ nhiều tình, tôi luôn bị xấp xỉ trc mọi cô nàng đáng yêu và dễ thương, cơ mà ko đề nghị ai trong số đó tôi cùng thích, cũng yêu thương giỏi cũng tán tính. Tôi tin vào dulặng số do vậy tôi ko khi nào đi tìm kiếm tìm tình yêu! Nhưng từ bây giờ trên đây...tôi có thể sẽ nghẹn ngào bởi 1 thiếu nữ ngang mệnh chung tôi 1 thời hạn nđính thêm ngủi...Tôi vẫn bước tiến cùng giờ đồng hồ mưa đã và đang có tác dụng tôi và em ko còn nghe rõ nhau nói gì nữa!"Sao em ko nói gì nữa? Em có sao ko? Ai đã đưa em về? Liệu em bao gồm ngất xỉu ko? Em có vô vọng ko?" Từng bước chân lại có mặt hàng tá câu hỏi chỉ ra trong tôi...Rồi, tôi trở về...Chỉ còn mặt hàng cây với em ko còn đứng kia...Tôi vội vã chạy lại địa điểm em cùng tôi đứng dịp nãy...tá hỏa, tôi nhìn về rất nhiều phía...Tôi hét lớn :"Yến ơi" 1 lần, gấp đôi rồi 4,5 lần!Vẫn ko thấy em đâu!Thất vọng vị ko thấy em, bế tắc vì bản thân, tôi ngồi trệt xuống vỉa htrần mang cho phần đa hạt mưa cứ rơi và mẫu dòng rã...Một dòng vỗ vai, gấp quay trở về...Vẫn ngón trỏ đó, chọc tập vào má tôi...Tôi hiểu được sẽ là em!Tôi với em thuộc đứng dạy dỗ...tôi quát tháo lên:"Em đi đâu cố gắng hả?"Em:"Thì em che khuất cái cây này nãy tiếng, tại anh ko chịu lưu ý kia chứ"Tôi im thin thít...Em: Sao anh xoay lại?... Anh yêu thương em rồi đúng ko?Tôi vẫn lạng lẽ...(thì thầm nghĩ về sao số bản thân lại rơi vào cái thực trạng trớ trêu này hả ttránh, từng nào cô đã mắt ko rượu cồn lòng lại đụng lòng ngay lập tức mẫu cô bé cơ mà bản thân chẳng biết những gì về cô ta với cô ta lại còn nói cô ta bị HIV nữa chứ)Em: Em biết mà! Em mê thích phlặng Nước Hàn lắm và em tin một ngày em cũng trở thành được giống hệt như vậy...Tôi chỉ từ biết : ỪEm cầm tay tôi kéo tôi đi tiếp về phía nhưng em đã chọn...Em hân hoan với mỉm cười vô cùng niềm hạnh phúc, từng hạt mưa lnạp năng lượng dài trên đôi má em...tôi nhận thấy rằng "Em đã khóc"Tôi vẫn tiu ngỉu, chả biết là mình đang làm cái gì nữa...
Xem thêm: Top 20 Diễn Viên Nam Kamen Rider Zi-O Diễn Viên, Kamen Rider Zi
tôi sẽ đi cùng em bởi cái máy tính xách tay hay bởi vì tôi muốn vậy?Chắc nguyên nhân là cả hai...Thấy em hào hứng như một đứa tthấp, tôi cũng vui...thôi thì kệ kia, muốn cho đâu thì cho đến...tôi nghĩ về vậy là đi thuộc em!Em: Anh cõng em nha, em mỏi chân (lại loại vẻ khía cạnh nũng nịu ttốt con)Tôi nhăn uống nhăn uống...Em: Ko cõng thì thôi...Tôi: Ai nói ko cõng đâu...Em nhảy đầm luôn luôn lên lưng tôi, mỉm cười khúc khích!Nghứa hẹn cổ mà lại ko dám nói sTôi: Sao em nặng trĩu vậy...?Em: Người đẹp nhất, dáng vẻ chuẩn chỉnh màTôi: Hơ hơ, Chịu đựng nhỏ bé này rồi!Em nhí nhhình họa ôm cằm với ngửa đầu tôi lên và chỉ định :" ngựa chiến kia, thẳng tiến"Tôi :" Á, em có tác dụng cái trò gì cố gắng nhỏ nhỏ bé này...bỏ đầu anh ra, nghứa, anh thịt em giờ!Em vẫn cứ làm cho vậy kệ phần nhiều lời tôi nói...Em chỉ định tiếp :"Zô, zô""Cái dnghiền của em, và dòng túi sách nữa nó cđọng đập lệ ngực anh, nhức lắm" tôi nói!Em hét lớn :"Thả ta xuống"Mình nghĩ về, thoát rồi, ôi mệt vl ra...teen cố kỉnh là cùng, anh còn kỉm em 1 tuổi nhưng anh chẳng teen như thế đâu!Em lại hét to :"Cầm đây mang lại ta" rồi em chuyển chiếc túi sách và dòng dnghiền mang lại tôi...ặc ặc!"Cúi xuống" vừa hét em vừa nhảy đầm lên sống lưng tôi!Clgt? con nhãi con này, khổ thân mình, biết cầm cố vừa ăn uống chén bát bún ốc kia rồi Tôi:"Sao số mình nó khổ cố này, biết thay thời gian nãy đi luôn mang lại rồi"Em: Đi thì mất máy tính à ) rồi em cười cùng với vẻ mãn nguyện!Tôi : Em nghĩ anh như vậy à?Em: Ừ kia, sao nào?Tôi: Ừ, thì đúng thôi, chả sao!Em: Ha Ha, vật dối trá!Tôi: Từ nhỏ tuổi rồi, dân TP. Hải Phòng mà lại...Em: Sao giờ đồng hồ bắt đầu nói hả thương hiệu kia...Tôi: Có ai hỏi đâu!Em: Mi ở nơi nào HP?Tôi: Em chớ Call anh là mi nữa đc ko?Em: vấn đáp đê...Tôi: Thủy Nguyên!Em mỉm cười to lớn cùng nói: Ko biếtTôi: Thế cứ đọng đi cụ này à? Mấy giờ đồng hồ rồi?Em lại cười lớn: Ko biếtBó tay cùng với nhỏ bé bỏng này...Tôi bực mình nói : Ê nhỏ bé nhỏ này, em biết anh không ăn gì đúng ko?Em khiêu vũ ngay xuống: chết em quên, bản thân đi ăn uống tiếp đi!Tôi: Đi ăn uống á? Lại đi ăn uống tiếp á?Em: Vâng, anh đói mà!Tôi: Thôi, ko nạp năng lượng đâu, áo xống thì ướt!Em: gồm sao đâu?Tôi: Anh bắt gặp em mang áo vào màu sắc gì rồi đấy!Em: màu sắc gì?(Sao con nhỏ bé này nó ngày tiết thế?)Tôi: Em mang áo trong màu Black và quần vào Chắn chắn cũng thế!Em quan sát tôi bằng ánh nhìn ngạc nhiên: Em ko biết đâu... tại anh đấy!(Lại đồ vật gi nữa phía trên, bé lạy người mẹ trẻ)Tôi: Hỏi chấm?Em: Anh biết em mang phía bên trong color gì rồi, em có muốn biết!(Á, bé nàgiống ý nó mọi rợ nắm hả. mình cứ đọng tưởng nó kêu cái gì cơ?)Tôi: Anh xin em!Em lại cười cợt, chỉ tay vào tôi và nói: Ôi sao anh lại ngố cho lạ kì cầm nhở?Tôi nhăn mặt (Ngố loại chó gì? Ngố mà anh biết em mặc áo trong màu gì?)Em: Kệ chứ đọng, bọn chúng mình cứ đọng vào tiệm vỉa htrằn đánh chén bát đã!Tôi thngơi nghỉ lâu năm, buông xuôi nghe lời...Trong quán ăn uống bởi đói buộc phải cứ nạp năng lượng thôi chả nói đồ vật gi cả, chỉ có điều lần này tôi sẽ tnhãi ranh đc loại chân trả tiền!Ra ngoài quán, hỏi lão xe cộ ôm: chưng ơi cho cháu hỏi mấy giờ đồng hồ rồi ạ?(Tại mưa đề xuất bản thân để di động trong cái túi sách của Yến bắt buộc nên hỏi giờ)Xe ôm: 8h30 rồi con cháu, bao gồm về ko chưng trsinh hoạt về, kẹp 2 luôn luôn cũng đc!(chị em thằng xe cộ ôm, nói thì nói sao cứ quan sát cẳng fan ta?)Em: Mình đi tiếp nhé anhEm kéo tay lôi tôi chớ thây tôi nói lảm nhảm...Tôi: Em rét mướt ko?Em: Em có!Tôi: Anh khoác có một áo thôi...Em: Em chẳng buộc phải, áo anh cũng ướt mà!Tôi: Vậy thôi!Em: Anh không lúc nào yêu thương ai giỏi không bao giờ xem phyên cảm tình à?Tôi: Xem đầy, yêu đầy (thể diện chém bừa)Em: vậy nhưng mà ko biết nên làm những gì sao?Tôi phát âm ý ngay thức thì, chắc chắn ước ao bản thân ôm trên đây...Tôi: Thế em bị thần gớm à? Vừa đi vừa ôm chắc?Em: Vậy tìm nơi nào ngồi là đc? Trạm xe buýt đằng trc cơ kìa!(Lần này thì đi hẳn rồi, chẳng nhẽ yêu cầu ôm nó thật à? Thực ra cũng thích thích mà lại nhưng mà mình đã ôm ai khi nào đâu, hjx hjx)Em chạy thật nhanh khô cho đằng trc ngồi chờ tôi nhàn nhã bước đến...Tôi ngồi teo ro, chợt tôi phạt hiển thị là đã không còn loại ô: Ơ, ô đâu em?Em: Em ko biết, anh vắt mà!Tôi: Thôi bị tiêu diệt vững chắc để tại cội cây kia rồiEm: thôi vứt đi, đằng nào cũng ướt không còn rồiTôi: Mà sao mưa thọ chũm nhỉ?Em: Càng phù hợp chđọng sao?Tôi: Em về muộn cha mẹ ko mắng à?Em: Anh và đúng là chả xem xét gì cả? Em nói tự thời điểm chạm chán là em là người Tkhô nóng Hóa ra trên đây làm việc cơ mà, cha mẹ em sinh hoạt quê không còn rồi. Em ra phía trên làm việc cùng bọn họ hàng xa, nhưng lại mỗi tháng em hồ hết phải trả tiền chống, 2 bà xã ông xã họ chẳng bao giờ quyên tâm em về mau chóng hay muộn hết!Tôi: Vậy à!Em: Vâng! Còn anh? Chắc anh cũng nghỉ ngơi trọ đúng ko?Tôi: Anh trong nhà anh bạn mãi Thạch Thất cơ, làng mạc Tân Xã, Thạch Thất đó...Em: Hì, em ko biết...Tôi: Hay mai thông qua đó chơi cùng với anh!Em: Em cũng ko biết nữa...Tôi: Sao lại ko biết! Mai em bận làm cho à?Em: Ko, tuy vậy em tất cả chút câu hỏi...Tôi: Ừ, vậy để khi khác!Chúng tôi im thin thít...chừng 5 phút ít...bỗng!Em tựa nguồn vào vai tôi...Em: Anh à! Anh ơi!Tôi: Ừ, anh đây!Em: Em bị HIV đấy...Tôi: Ừ, em nói gấp đôi rồi! Lần này là lần đồ vật 3Lại lạng lẽ, chẳng ai nói vs ai câu gì...Khoảng vài phút sau, tôi cất giờ trc: Em giá ko?Em: Em koTôi: ỪEm: Anh mong mỏi ôm em à!(Sax, bản thân làm gì có ý đó)Tôi: Đâu..ko có!Em: Đặt tay lên vai em đi, kéo sát em vào phía anh đấy!Tôi: Em có lạnh đâu (bị tiêu diệt thân phụ bản thân roài, nhỏ này nó mong là thể nào nó cũng bắt mình làm cho bằng đc đến coi)Y nhỏng rằng..Em: Làm đi, mau, đừng nhằm em hét lên!Tôi tuân theo em bảo!Em nhắm đôi mắt lại, dụi đầu vào bờ vai nhỏ xíu dơ dáy xương của mình...Em: Sao anh bé thay nhở?Tôi: Ừ, anh gồm 53 cânEm: Em 49, ha haHai đứa cùng cười...sau giờ đồng hồ cười là việc im thin thít kéo dài...Chẳng đọc mình đang làm gì nữa, tay tôi khẽ sờ chán em...may thừa, ko ốm!Tôi khẽ vén vài ba tua tóc xõa xuống của em lên vành tai...Tay tôi tương đối run run khiến cho em khẽ cười cợt và chứa tiếng: Sao anh ncội vậy nhở? Em chắc chắn là đó là lần trước tiên anh yêu đúng ko?Tôi: Ừ (chả phát âm sao lúc đó run vượt lại tâm sự câu này)Em: Em cũng vậy...(Nghĩ âm thầm, lại ba hoa...cứng cáp qua tay đầy anh rồi)Em: Anh ko tin em à?Tôi: ỪEm: Em cũng nghĩ nỗ lực...Tôi: Ai cũng suy nghĩ nỗ lực...Em: Nhưng em nói thật đấy anh ạ... anh là fisrt love sầu của em!Tôi: ?????????????????(nó nói chữ phớt lớp giọng tịt mũi thành vạc láp có tác dụng bản thân khó khăn hiểu, vài ba giây sau bắt đầu nghĩ về ra)Tôi: Ừ!Em: Tin em đi!Tôi: Ừ, anh tin em!Em: Ôm chặt em vào lòng đi, em sẽ nói mang đến anh biết về em!Tôi: Ôm gắng làm sao cơ? Ôm nhỏng cũ giỏi là anh phải quay khía cạnh lại phía em!Em mỉm cười béo với nói: Cứ ôm những điều đó nhưng mà gần kề hơn với chặt rộng đi...Tôi: Ừ, rứa này hả?Em: Chặt nữa đi!Tôi: Ok?Em: được rồi anh ạ!Em: Anh là người con trai đầu tiên ôm em đó...(Sax, từ bây giờ bản thân thầm nghĩ chưa biết chém hay thật)Em và tôi lại im thin thít vài ba phút ít...Mưa đang vơi hạt dần dần...Em khẽ ngước mắt lên nhìn tôi...Bống nhiên em gạt tay rôi khỏi bạn em...Em: Anh à, em ý muốn lộn ra ghế với gối đầu lên đùi anh để có thể nhận thấy khuôn phương diện anh!Tôi: Em điên à? Tí gồm ng cho thì sao?Em vẫn thực hiện nlỗi em ý muốn với ko quên nói câu: KệTôi đành chiều em...thực ra hôm nay tôi mới ngắm khuôn khía cạnh em 1 cách rõ ràng nhất...Xinch thiệt đấy, em Trắng, mắt nâu, mái tóc nhiều năm color phân tử dẻ...môi đỏ thoải mái và tự nhiên...Đột nhiên em nói: Anh à, em yêu thương anh suốt thời gian sống nhé...còn anh, yêu em hết về tối ni thôi...Tôi: Ừ! (Thực ra tôi chỉ rung hễ dịu, tôi nghĩ về ko phải tình thân là như vậy)Em nhìn tôi một cơ hội thọ rồi khẽ nhắm đôi mắt..."Anh à, kiên cố anh nghĩ về em khôn cùng thuận lợi với lẳng lơ đúng ko?" em nói!Tôi: Ừ, vẫn bao gồm em khiến cho anh nghĩ vậy...Em: Anh chớ nói gì cùng nghe nói em này...Tôi: ỪEm msinh hoạt mắt lừ tôi: Đấy, anh lại vừa nói...Tôi im lặng...Em nhắm mắt cùng cầm tay tôi đặt khẽ lên má em...Em:"Đừng hỏi tại vì sao em yêu anh nhé anh...Em yêu mưa, yêu thương mưa lắm anh ạ!Ngay từ bỏ Khi anh phi vào hotel, anh rỉ tai với tụi em với tiếp nối rỉ tai cùng với em, em đã mê thích anh rồi... Anh như là mưa lắm...em Chắn chắn chưa ai nói cùng với anh những điều đó đúng ko? Em đang ngỡ trận mưa này với anh đến với em đấy..."(ặc ặc, lãng mạn cụ, hữu tình đến cực nhọc tin em ơi)Em:"Em là con 1, cha em là chưng sĩ quân y, bà mẹ em cũng vậy...trc kmất mát em, ba em đã biết thành HIV do 1 tai nạn thương tâm nghề nghiệp, ông không thể biết cho tới một ngày ông đi hiến tiết nhân đạo và lúc đó thì mẹ em đã với thai em - đó là cthị xã cách đây 19 năm rồi anh ạ, khi đó mái ấm gia đình em những sinh sống sống Hà Đông, vị trí viện 103 bây giờ kia anh. Em nghe bà bầu em nhắc lại là ba em tuyệt vọng lắm, ông ko còn khía cạnh mũi làm sao gặp gỡ đồng nghiệp nữa cùng ông đang quyết định ko làm cho trong quân ngũ nữa bởi lời ra giờ vào... mái ấm gia đình em gửi vào phái mạnh sống 1 thời gian sau kia chuyển về Thanh hao Hóa, khi chuyển về Thanh khô Hóa em vẫn 4 tuổi rồi.khi em đủ bự để hiểu mình với trong người cnạp năng lượng bệnh rứa kỉ thì cũng chính là lúc láng giềng, bằng hữu hất hủi em, bọn chúng nó ko chơi với em...Em sinh sống vào sự tủi nhục, xa lánh bởi bầy đàn tphải chăng cũng như hầu như ng phệ tuổi cho tới năm em 15 tuổi và em ra TP.. hà Nội học cung cấp 3 với sự ngùi ngùi của phụ huynh.Nhà em nghèo lắm, phụ huynh quăng quật nghề về có tác dụng nông, 3 năm em học tập cấp 3 nghỉ ngơi thủ đô hà nội cha mẹ buộc phải gửi chi phí rất nhiều đặn các tháng, em nhớ như in mới đầu thì từng tháng 1 triệu rưỡi, sau đó thì 1 triệu 2 rồi dần dần chỉ còn 1 triệu, em cần đi làm thêm làm việc một số trong những quầy bar để thêm tiền ăn học tập... với tiền thuốc men của mình!Mỗi năm em chỉ dám trở về viếng thăm đơn vị một đợt...nỗi ghi nhớ cha mẹ từ từ cũng nguôi đi vị đa số bon chen cuộc sống thường ngày...Em cứ tự mỉm cười, tự vươn lên...anh thấy em kiêu dũng ko?Khi em làm sống bar, em vẫn gặp đủ một số loại tín đồ, tất cả bạn xấu, kẻ giỏi...sinh sống khu vực đó đã dạy dỗ em đủ những lắp thêm mà lại thầy cô ko khi nào rất có thể dạy dỗ...cùng em nghĩ anh cũng nhận ra điều đó qua biện pháp em nói chuyện!Tình yêu so với em thiệt sự là 1 trong sản phẩm công nghệ nhưng mà em chưa khi nào mơ tới...nguyên do tại sao anh cũng biết rồi đó!Căn bệnh dịch này ko chất nhận được con fan ta được yêu...Vậy mà lại em sẽ yêu anh đấy...nkhô cứng thiệt nkhô giòn...em xin lỗi vì chưng em không được giống như những cô gái khác, em ko bao gồm thời gian các nhỏng họ vậy nên em sẽ mặc kệ suy xét của anh ý, em ko nên biết anh suy nghĩ nắm làm sao về em... xuất sắc cũng được, xấu cũng đc...Anh biết ko? Anh là người đầu tiên mà lại em dám nói ra bí mật của bản thân đấy...Em đang tấn công cược với số trời 1 lần cùng em đang thắng, phần thưởng của em thiết yếu à anh đó, à ko, là một buổi buổi tối được mặt anh đó!Nếu khi nghe tới em nói dứt anh hất em ra, kêu to lên thì anh biết em đã làm cái gi ko? em đã chạy ra đường với đâm đầu vào 1 cái ô tô ngay lập tức tức khắc...Cám ơn anh vì chưng anh đã ko làm vậy!À, anh ơi, năm nay em 19 tuổi, anh nghiên cứu về Sida vậy anh biết em sinh sống được bao lâu nữa đúng ko? Anh trả lời em đi!"Tôi: ừ, anh biết...em im trung tâm đi, ví như em uống thuốc những đặn thì em đang ko sao hết cả! em sẽ sinh sống lâu nhỏng ng thông thường mà!Em quan sát tôi khẽ mỉm cười :"Đồ giả dối, bệnh tình của em em lại ko biết à, thôi chẳng cần anh nói thật đâu..."Tôi: Ừ...nhưng lại em đừng nghĩ về những làm những gì...hãy sống mừng húm như vừa nãy ýEm: Anh mong em sinh sống điều này thiệt sao?Tôi: Ừ, ví như em sống điều đó thì bệnh tật sẽ được đẩy lùi kia...Em: Vâng, em vẫn sinh sống điều này nhưng (Mắt đượm buồn)Sau lúc em nhắc cthị xã của em, tôi biết được rằng em ko còn sinh sống được từng nào nữa...Nếu trong năm này em 19 vậy thì chắc hẳn em đang đưa thanh lịch quá trình bị AIDS rồi...chắc rằng em chỉ rất có thể sinh sống thêm được từ 1->5 năm nữa là về tối đa!Tôi lặng ngắt chú ý về phía bên đó đường, một căn công ty sẽ đóng cửa...Tôi khẽ hôn lên trán em...rồi nói:"Yến này! Chúng mình ngồi đây gần 1h rồi và mưa đã và đang tạnh rồi đấy"Em: Em bi tráng ngủ anh ạ!Tôi : Không được ngủ, tối ni em gạ anh quốc bộ nhưng mà...Em : Vậy cõng em, em mới đi...Lần này tôi trường đoản cú nguyện cõng em...Hai đứa ướt nhỏng con chuột cõng nhau đi bên trên vỉa hnai lưng khiến bao bé mắt phải ngó nhìn!Em: Anh à, em hạnh phúc!Tôi: Ừ...anh cũng vậy (thực ra tôi cũng ko biết là bao gồm phải điều đó ko, mà lại tôi vẫn tiếp tục đáp lại em nlỗi vậy"Em: Em vui lắm, chúng bản thân đi cho nơi đám đông nhé, đến lũ bọn họ thấy, buổi tối ni em là tín đồ hạnh phúc duy nhất, em được người yêu cõng, được đi bên dưới mưa cùng tình nhân cùng còn được bữa ăn cùng người yêu nữa chđọng...Tôi cười với nói khổng lồ : Ok! Tối ni em hy vọng gì cũng đc!Em: sát 10h rồi, họ đang đi mang lại sáng mai nhé...Tôi: Ko được, em buộc phải về nghỉ ngơi chđọng...Em: Em nghỉ trên sườn lưng anh là đc rồi, tốt anh ko ao ước cõng em? Để em xuống quốc bộ...Tôi: Ko yêu cầu chũm, anh hại em bị cảm ổm, ngnóng nước mưa mà!Em: Em ko sao...Tôi: Vậy thì qua đêm!Em: Eo ơi, qua đêm với anh á? Anh đang cưới em đâu?Tôi: Em nói gì chũm, ý anh là chúng bản thân đi cùng cả nhà qua tối...Em: Ngốc, em nghịch đấy!Hai đứa ko nói gì nữa, tôi cõng em giữa chiếc tín đồ tấp lập mang cho hầu hết fan quan sát Shop chúng tôi cùng suy nghĩ Cửa Hàng chúng tôi ra làm sao...từ bây giờ thứ quan trọng đặc biệt duy nhất với tôi là nụ cười của em...chỉ cần có tác dụng em vui, làm cho em cười, bù đắp được lại hầu hết gì em đã không còn đuối tôi sẽ làm không còn...Đi mang đến một cái cây, chăng đèn, thấy một song đã chụp ảnh...tôi biết ngay là em đã đòi tôi chụp ảnh thuộc em!Em:"Lấy sản phẩm em chụp, đồ vật em có đèn flash"Tôi: Ừ, tuy vậy cơ mà chúng mình chụp cầm cố này đã chẳng lấy được cả chiếc cây, đứng lui lui ra như đôi cơ kìa!Em: VângCái trước tiên chụp thì tôi cùng em bị mất nửa đầu...Em cười cợt lớn: Ha Ha, 2 nhỏ ma nửa đầu!Tôi: Để anh chụp đến...1 mẫu, 2 loại, 3 mẫu... 3 mẫu được 2 dòng, 1 cái hỏng...Em nói : chụp nữa đi anh, bọn chúng mình nhờ vào song kia chụp kìa!Tôi: Anh ơi, anh làm ơn chụp hộ đàn em được ko ạ!1,2,3 ...Ok rồi em!Em: đặc điểm này đẹp mắt này!Tôi: Bắn sang vật dụng cho anh điEm: Ko...Tôi: sao lại ko?Em: Sau ban đêm lúc này, quên em đi...Tôi: Ừ...(bình thg thì tôi bật lại ngay dẫu vậy chả đọc sao từ bây giờ lại ngoan ngoãn vậy)Em: Chúng bản thân đi tiếp nhé anh!Tôi cõng em đi hết phố này mang lại phố không giống, cho đến lúc lưng mỏi nhừ...tôi đân oán tiếng cũng nên mang đến 1,2h sáng sủa rồi...Em:"Anh ơi, bọn chúng bản thân về khách sạn đi"Tôi :" Hả? về kia làm gì? Khách sạn nào" (Mình nghĩ về bậy bạ đây)Em: Về kia cho anh nghỉ? khách sạn em có tác dụng đó...Tôi đích thực cũng tương đối mệt nhọc rồi...Tôi: Ừ, vậy cũng đc...Em: Thôi ko yêu cầu cõng em nữa, em mong quốc bộ...Tôi hoan lạc...Em: Thích thừa còn sĩ diện...Tôi: Em cứ đọng có tác dụng anh hổ hang thôiEm: Xấu hổ với em thì có sao đâu, em là người yêu anh nhưng mà...!Tôi chủ động di động em và đi...Một đôi nam phái nữ thầm lặng thế tay nhau đi trên con đường đã vắng ngắt fan qua lại...Cả đoạn đường lâu năm về tới khách sạn em hồn nhiên hát nlỗi một đứa ttốt, tôi thì lặng ngắt đi cạnh em, thỉnh thoảng khẽ mỉm cười cùng quan sát trộm...Về cho tới khách sạn...Em lấy máy tính xách tay gửi tôi, đưa tôi vào 1 căn phòng trên tầng 4 cùng nói: anh vào kia quấn khăn cùng đưa xống áo em đi giặt cùng sấy thô mang lại...Tôi: Còn em?Em: Em cũng thế? chẳng nhẽ em sống phổ biến với anh chắc?Tôi: Ko, ý anh ko bắt buộc vậy..Em: Thôi nhanh khô lên anh...Tôi: Ừ, ngóng anh một ít...Em: Em ngồi nệm ngóng...Thay hoàn thành tôi bước ra...Em lại mỉm cười mập có tác dụng tôi không tự tin chín mặt : Sao anh bé cố nhỉ?Em: Em xuống đây, anh nghỉ đi...Tôi nằm xuống nệm với Để ý đến về buổi hôm đó...Suy nghĩ về phần nhiều gì em nói...về tình yêu của tớ giành cho em...liệu nó tất cả yêu cầu tình yêu?Và ví như là tình thân thì chúng tôi sẽ ra sao? đi mang đến đâu?Tôi vốn là kẻ lưu ý đến những...Nằm kia một lạt gần đầy 1 giờ đồng hồ thì em cố kỉnh xống áo đưa tôi và khé kiễng người nói vào tai tôi:"giờ đồng hồ em cũng biết anh mặc color gì rồi nhé"Tôi không tự tin nhưng vẫn cố gắng đáp lại :"Với ai em cũng nói theo một cách khác phần nhiều lời như thế à?"Em:"Vâng, tuy nhiên ko đề nghị ai ai cũng biết em khoác cái kia color gì nhỏng anh đâu"Tôi ko còn biết nói gì nữa...lấn sân vào phòng tắm và khoác áo quần rồi bước ra...Em nhảy lên chóng và nói : Ngủ thôi chồng yêu!Tôi: ? Ngủ với em á?Em: Vâng, vợ ck bản thân ngủ với nhau!Em: Anh hãi à! Nhìn khía cạnh là biết mà, thế nhưng bảo ...Tôi: bảo gì?Em: bảo yêu thương các rồi!Tôi: Anh còn nguyên tem...Em mỉm cười to: Em cũng còn thưa ông xã!Tôi chưa biết nói thêm gì nữa...Em: lên đi mau...Tôi: Thôi em ngủ trên chóng anh ngủ bên dưới đất...Em: ko thích! Lên mau (quát tháo tôi)Tôi: Nhưng mà lại...Em: nhưng mà mà lại sao? (vẻ mặt nghiêm nghị)Tôi: Ừ, anh biết rồi...Tôi khẽ ngồi lên nệm...Em bao bọc lấy cổ kéo tôi xuống...và đnai lưng lên người tôi...Tôi : Em...em làm những gì thế?Em lại cười lớn: Trông anh tề...Tôi: Em biết đấy, cthị trấn này vượt sức tưởng tượng...Em: Em đùa đấy, thôi ngủ đi, chớ gồm động vào người em...Tôi thngơi nghỉ phào... ôi suýt bị tiêu diệt...Tôi nằm chằn chọc quan sát em ngủ...Lúc ngủ em giống như một thiên thần vậy...Thật rất đẹp...Dường như tôi bị mẫu vẻ rất đẹp ntạo thơ, trong sáng và mẫu tính phương pháp bạo gan, tinh tế và sắc sảo của em lôi cuốn mất rồi...Có lẽ làm sao tôi vẫn yêu em?Sau đó tôi thà hiếp đi cơ hội nào ko biết...lúc tỉnh dạy dỗ thì ttách sẽ sáng sủa rồi...rôi giậy bản thân nhảy dạy dỗ, phía đầu nệm có một tờ giấy"Em xin lỗi bởi vì đã ko đánh thức anh dạy dỗ...Cảm ơn bởi đang mang lại em được yêu anh...À, ngày hôm qua em giặt quần áo bằng tay mang lại anh kia, may cơ mà em giặt thủ công ko thì usb cùng chi phí vào túi anh đã biết thành nát không còn vày lắp thêm giặt...em để tiền về nguyên ổn vị trí cũ rồi...usb em để trong túi laptop! Còn chiếc điện thoại em cũng sấy khô mang lại anh và đặt tại túi bên cạnh laptop của anh đóAnh này, hãy quên cthị trấn tối qua và quên em đi nhé!Em đi đây...đừng nạm kiếm tìm em!Em sẽ yêu thương anh xuyên suốt đời!"Cthị xã gì sẽ xảy ra với tôi đây? Tay run run vậy tờ giấy...một cảm giác hối tiếc cực kỳ...sụp fan xuống...im re một lúc thọ...Tôi vội bậy dạy chỉnh áo quần cùng trở xuống quầy lễ tân...Tìm hồ hết phương pháp hỏi người cùng cơ quan, phòng nhân sự rồi cả chủ tịch hotel về em nhưng cuộc đời là vậy...một color black bao trùm trước phương diện tôi, tôi trọn vẹn không tìm kiếm được một chút gì về em kế bên quê cửa hàng, bọn họ tên, ngày sinch tự tay người đứng đầu khách sạn....Nhìn thấy mẫu ghế tê, dòng ghế nhưng mà em đã ngồi cạnh tôi, tôi bất chợt ghi nhớ ra rằng em vẫn nháy đồ vật tôi...Tôi vội vàng rút ít Smartphone ra và đánh giá lại đông đảo cuộc Call nhỡ....Chuyện gì đây? Sao không còn cuộc Gọi nhỡ nào?...Thẫn người, tôi hiểu rõ rằng em đã xóa số của em trong điện thoại cảm ứng thông minh tôi......Bước chân thoát khỏi hotel...một làn nước mắt khẽ lnạp năng lượng lâu năm bên trên má...Ngồi sụp xuống một nơi bắt đầu cây mặt vỉa hnai lưng nhỏng một kẻ hành khất mất hồn...trước đôi mắt được coi là dòng xe cộ tấp lập...*Tiếng nhạc chuông*Có giờ đồng hồ điện thoại cảm ứng reo, tôi vội vàng rút ít điện thoại cảm ứng....(Lúc bấy giờ hy vọng đây là cuộc điện thoại cảm ứng từ bỏ em...)Trên màn hình hiện lên chữ "Quỳnh ST" - (Cô em dấn của mình sống TT)Không bi thảm nghe tuy thế tối hôm qua sẽ ko về rồi...tôi ngay tắp lự bắt máyTôi: Alo, anh đây!Quỳnh: Sao hôm anh qua ko về? Bố em hỏi anh suốt!Tôi: Anh xin lỗi, anh nhỡ xe!Quỳnh: Anh sẽ ở chỗ nào thế? Sao nghe giọng anh không giống thế!Tôi: Anh đã sống XXX, một lúc nữa anh về giờ đồng hồ...Quỳnh: Về nhé, cả gia đình sẽ ngóng anh về ăn uống trưa cùng...Tôi: Ừ, anh biết rồi...Tôi cứ ngồi vậy chú ý mẫu tín đồ qua lại...rồi...Lại có điện thoại..."Dung ST" (Cũng là cô em nhận của tôi sinh sống TT - Cô này là cô chị)Tôi: Alo, anh đây!Dung: Anh vẫn chỗ nào thế? sao ngày qua ko về?Tôi: Ừ, anh gồm chút vấn đề về muộn, anh bị nhỡ xe pháo, hôm qua mưa mà!Dung: Anh về nhé, trong ngày hôm qua ba em mong anh suốt. Về đi nhé, em hóng anh về chiến cờ vua )Tôi: Ừ, anh biết rồi!Ngồi thêm 15 phút ít tôi đứng dạy dỗ và ra bến xe pháo, xuyên suốt dọc con đường tôi vẫn nỗ lực nghĩ về lại từng lời em nói cùng tra cứu phương pháp để tìm ra liên quan của em!Phải gần 1 giờ đồng hồ đồng hồ sau tôi mới mang lại Thạch Thất...Thấy tôi về mang lại bổ 3, chưng Kiên có tác dụng xe pháo ôm gần đó chạy tới với trông nom đầy đủ điều kế tiếp trở tôi về công ty...Anh chị thấy tôi như kẻ mất hồn, chưng Kiên ra hiệu đến mọi fan với chẳng ai hỏi thêm câu gì nữa...Tôi ở đồ dùng ra nệm cho đến khi Dung với Quỳnh đi học về...-------------------------------------------------------------------------------------Cho tới nay, vẫn một thời gian hơi thọ tôi ko bao gồm thông tin về người con gái đó...Em nói đúng, giống như trận mưa ngày hè vẫn chuyển tôi cùng em cho cùng nhau...nhưng sau trận mưa - lúc ttách bừng sáng...cũng chính là cơ hội em rời khỏi tôi...Cho đến tiếng tôi cũng ko đọc điều gì khiến em yêu tôi nữa...tôi chỉ có thể coi đó là định mệnh!Em - cô gái đi qua đời tôi một giải pháp thiệt nkhô nóng mà lại em cũng chính là cô gái còn lại vào tôi nhiều cảm hứng cùng kỉ niệm nhất...Từng tuyến phố, từng sản phẩm nạp năng lượng, từng cội cây...đã lắp cùng với từng kỉ niệm mà lại ko bao giờ hoàn toàn có thể xóa nhòa vào trái tlặng tôi...Cnạp năng lượng bệnh human immunodeficiency virus đã chiếm đi tuổi thơ của em, giật đi hạnh phúc của em...cùng tôi hiểu rằng nó cũng sắp đến chiếm đi sinc mệnh của em ko thọ nữa...nhưng mà em vẫn hồn nhiên, vẫn vui mắt, vẫn mạnh mẽ...em vẫn yêu với đồng ý chịu đựng khổ cực 1 mình...Có một sự thật là tôi ko thể quên em...mỗi khi thấy số điện thoại thông minh lạ Điện thoại tư vấn mang lại, nhắn tin mang đến là 1 lần tôi lại được hi vọng đó là em...Bống tôi ghi nhớ tới 1 câu hát của Khắc Việt :"Em giờ đồng hồ ra sao? Rất vui tuyệt sẽ buồn? Có bao giờ vào phút giây em bỗng nhớ cho tới anh?"Vẫn điều này, hàng ngày trôi qua tôi vẫn tự đặt cho doanh nghiệp hồ hết câu hỏi về cuộc sống thường ngày của em...với ko xong xuôi mong muốn một ngày nào này được chạm mặt lại em!Và cho đến giờ, điều tôi thuyệt vọng về bạn dạng thân tuyệt nhất là ko thể nói với em 1 lần rằng :"Anh yêu thương em" mặc dù điều đó rất có thể chưa xuất hiện vào tôi...♥ J♥---------------------------------------Nếu các bạn thấy chân thành và ý nghĩa, xin hãy bnóng phù hợp cùng chia sẻ đến các người thân cùng đồng đội nhé ^^ 5 năm nữa là tối đa!Tôi vắng lặng chú ý về phía bên kia đường, một căn bên đã đóng cửa...Tôi khẽ hôn lên trán em...rồi nói:"Yến này! Chúng mình ngồi trên đây gần 1h rồi và mưa cũng đã tạnh rồi đấy"Em: Em bi tráng ngủ anh ạ!Tôi : Không được ngủ, về tối ni em gạ anh quốc bộ nhưng...Em : Vậy cõng em, em bắt đầu đi...Lần này tôi tự nguyện cõng em...Hai đứa ướt nhỏng chuột cõng nhau đi trên vỉa hè khiến cho bao nhỏ mắt buộc phải ngó nhìn!Em: Anh à, em hạnh phúc!Tôi: Ừ...anh cũng vậy (thực ra tôi cũng ko biết là tất cả đề nghị điều này ko, tuy nhiên tôi vẫn cứ đáp lại em nhỏng vậy"Em: Em vui lắm, chúng bản thân đi đến nơi đám đông nhé, mang lại lũ bọn họ thấy, về tối ni em là người hạnh phúc nhất, em được người yêu cõng, được đi dưới mưa thuộc người yêu với còn được bữa ăn thuộc tình nhân nữa chứ đọng...Tôi mỉm cười và nói to : Ok! Tối ni em ước ao gì cũng đc!Em: ngay gần 10h rồi, bọn họ sẽ đi đến sáng mai nhé...Tôi: Ko được, em cần về sinh sống chứ đọng...Em: Em ngủ bên trên sống lưng anh là được rồi, tuyệt anh ko mong mỏi cõng em? Để em xuống đi dạo...Tôi: Ko đề xuất gắng, anh sợ hãi em bị cảm lạnh, ngấm nước mưa mà!Em: Em ko sao...Tôi: Vậy thì qua đêm!Em: Eo ơi, qua tối với anh á? Anh đã cưới em đâu?Tôi: Em nói gì chũm, ý anh là chúng mình đi bên nhau qua tối...Em: Ngốc, em đùa đấy!Hai đứa ko nói gì nữa, tôi cõng em thân cái người tấp lập khoác cho đông đảo tín đồ nhìn Shop chúng tôi với nghĩ về Shop chúng tôi ra sao...từ bây giờ thứ đặc biệt tuyệt nhất cùng với tôi là nụ cười của em...chỉ việc có tác dụng em vui, có tác dụng em mỉm cười, bù đắp được lại phần đông gì em đã mất đuối tôi vẫn làm cho không còn...Đi mang lại một chiếc cây, chăng đèn, thấy một song đang chụp ảnh...tôi biết ngay lập tức là em đã đòi tôi tự sướng cùng em!Em:"Lấy lắp thêm em chụp, đồ vật em tất cả đèn flash"Tôi: Ừ, mà lại cơ mà bọn chúng bản thân chụp rứa này sẽ chẳng rước được cả chiếc cây, đứng lui lui ra nhỏng đôi tê kìa!Em: VângCái thứ nhất chụp thì tôi với em bị mất nửa đầu...Em cười lớn: Ha Ha, 2 nhỏ ma nửa đầu!Tôi: Để anh chụp mang đến...1 dòng, 2 cái, 3 loại... 3 mẫu được 2 cái, 1 chiếc lỗi...Em nói : chụp nữa đi anh, bọn chúng bản thân dựa vào đôi cơ chụp kìa!Tôi: Anh ơi, anh có tác dụng ơn chụp hộ bầy em được ko ạ!1,2,3 ...Ok rồi em!Em: cái này đẹp này!Tôi: Bắn quý phái thứ cho anh điEm: Ko...Tôi: sao lại ko?Em: Sau buổi tối hôm nay, quên em đi...Tôi: Ừ...(bình thg thì tôi bật lại ngay nhưng mà chả gọi sao hôm nay lại ngoan ngoãn vậy)Em: Chúng mình đi tiếp nhé anh!Tôi cõng em đi hết phố này mang đến phố khác, cho đến lúc sườn lưng mỏi nhừ...tôi đân oán tiếng cũng nên đến 1,2h sáng sủa rồi...Em:"Anh ơi, chúng mình về hotel đi"Tôi :" Hả? về kia làm gì? Khách sạn nào" (Mình suy nghĩ bậy bạ đây)Em: Về đó mang lại anh nghỉ? hotel em có tác dụng đó...Tôi thực sự cũng tương đối mệt rồi...Tôi: Ừ, vậy cũng được...Em: Thôi ko phải cõng em nữa, em ý muốn đi bộ...Tôi hí hửng...Em: Thích quá còn sĩ diện...Tôi: Em cứ đọng làm cho anh trinh nữ thôiEm: Xấu hổ cùng với em thì bao gồm sao đâu, em là tình nhân anh nhưng...!Tôi dữ thế chủ động di động em với đi...Một đôi nam giới nàng lặng thầm cố kỉnh tay nhau đi bên trên con đường vẫn vắng tanh tín đồ hỗ tương...Cả phần đường dài về cho tới hotel em hồn nhiên hát như một đứa tthấp, tôi thì lạng lẽ đi cạnh em, thỉnh phảng phất khẽ cười cùng quan sát trộm...Về tới hotel...Em mang máy tính xách tay chuyển tôi, chuyển tôi vào 1 căn phòng bên trên tầng 4 và nói: anh vào đó quấn khăn và gửi xống áo em đi giặt và sấy thô đến...Tôi: Còn em?Em: Em cũng thế? chẳng nhẽ em làm việc chung cùng với anh chắc?Tôi: Ko, ý anh ko phải vậy..Em: Thôi nhanh hao lên anh...Tôi: Ừ, đợi anh một ít...Em: Em ngồi giường ngóng...Ttuyệt xong xuôi tôi bước ra...Em lại mỉm cười lớn làm cho tôi xấu hổ chín phương diện : Sao anh ốm chũm nhỉ?Em: Em xuống phía trên, anh ngủ đi...Tôi nằm xuống nệm và suy nghĩ về buổi hôm đó...Suy nghĩ về đa số gì em nói...về tình yêu của tôi dành riêng cho em...liệu nó bao gồm nên tình yêu?Và nếu là tình thân thì công ty chúng tôi vẫn ra sao? đi đến đâu?Tôi vốn là người cân nhắc nhiều...Nằm đó một lạt chưa đầy 1 tiếng thì em nắm quần áo đưa tôi với khé kiễng bạn nói vào tai tôi:"giờ em cũng biết anh khoác màu gì rồi nhé"Tôi hổ thẹn dẫu vậy vẫn nỗ lực đáp lại :"Với ai em cũng nói theo cách khác rất nhiều lời như thế à?"Em:"Vâng, cơ mà ko đề nghị ai cũng biết em mang mẫu đó color gì nlỗi anh đâu"Tôi ko còn biết nói gì nữa...bước vào nhà tắm với mặc quần áo rồi bước ra...Em khiêu vũ lên giường và nói : Ngủ thôi ông xã yêu!Tôi: ? Ngủ cùng với em á?Em: Vâng, bà xã ông chồng bản thân ngủ với nhau!Em: Anh hãi à! Nhìn phương diện là biết cơ mà, núm mà lại bảo ...Tôi: bảo gì?Em: bảo yêu thương nhiều rồi!Tôi: Anh còn ngulặng tem...Em cười to: Em cũng còn thưa ông xã!Tôi chưa biết nói thêm gì nữa...Em: lên đi mau...Tôi: Thôi em ngủ trên giường anh ngủ bên dưới khu đất...Em: ko thích! Lên mau (quát tháo tôi)Tôi: Nhưng cơ mà...Em: nhưng mà mà lại sao? (vẻ khía cạnh nghiêm nghị)Tôi: Ừ, anh biết rồi...Tôi khẽ ngồi lên giường...Em ôm siết lấy cổ kéo tôi xuống...và đè cổ lên người tôi...Tôi : Em...em làm cái gi thế?Em lại cười cợt lớn: Trông anh kìa...Tôi: Em biết đấy, cthị xã này vượt mức độ tưởng tượng...Em: Em đùa đấy, thôi ngủ đi, đừng bao gồm động vào fan em...Tôi thở phào... ôi suýt chết...Tôi nằm chằn chọc nhìn em ngủ...Lúc ngủ em y như một thiên thần vậy...Thật đẹp nhất...Hình như tôi bị mẫu vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng cùng dòng tính biện pháp táo tợn, tinh tế của em cuốn hút mất rồi...Có lẽ như thế nào tôi sẽ yêu thương em?Sau kia tôi thiếp đáp đi lúc làm sao ko biết...lúc tỉnh dạy thì ttránh đã sáng sủa rồi...rôi giậy mình nhảy dạy dỗ, phía đầu nệm có một tờ giấy"Em xin lỗi vày đang ko thức tỉnh anh dạy...Cảm ơn vì chưng sẽ cho em được yêu thương anh...À, hôm qua em giặt áo quần thủ công bằng tay đến anh đó, may nhưng em giặt thủ công bằng tay ko thì usb và tiền vào túi anh đã biết thành nát không còn vì chưng đồ vật giặt...em để tiền về ngulặng địa chỉ cũ rồi...usb em để trong túi laptop! Còn dế yêu em cũng sấy thô mang đến anh với đặt tại túi bên cạnh máy vi tính của anh ý đóAnh này, hãy quên cthị xã buổi tối qua với quên em đi nhé!Em đi đây...chớ vậy kiếm tìm em!Em sẽ yêu thương anh xuyên suốt đời!"Cthị xã gì sẽ xẩy ra với tôi đây? Tay run run cầm tờ giấy...một xúc cảm hối tiếc cực kỳ...sụp bạn xuống...tĩnh mịch một thời gian lâu...Tôi vội vàng bậy dạy chỉnh áo quần cùng đi xuống quầy lễ tân...Tìm đầy đủ phương pháp hỏi đồng nghiệp, chống nhân sự rồi cả giám đốc hotel về em tuy thế cuộc đời là vậy...một color đen bao trùm trước mặt tôi, tôi hoàn toàn không tìm được một chút ít gì về em quanh đó quê tiệm, bọn họ tên, ngày sinc từ bỏ tay giám đốc hotel....Nhìn thấy chiếc ghế kia, chiếc ghế cơ mà em đã ngồi cạnh tôi, tôi bỗng dưng ghi nhớ ra rằng em đã nháy sản phẩm tôi...Tôi vội vàng rút ít điện thoại cảm ứng ra và chất vấn lại phần đông cuộc Hotline nhỡ....Cthị xã gì đây? Sao không còn cuộc hotline nhỡ nào?...Thẫn người, tôi hiểu rõ rằng em đang xóa số của em trong điện thoại tôi......Bước chân ra khỏi khách sạn...một dòng nước mắt khẽ lăn lâu năm trên má...Ngồi sụp xuống một cội cây bên vỉa hè cổ nhỏng một kẻ hành khất mất hồn...trước mắt là dòng xe pháo tấp lập...*Tiếng nhạc chuông*Có giờ đồng hồ điện thoại cảm ứng thông minh reo, tôi gấp rút ít điện thoại cảm ứng thông minh....(Lúc bấy giờ mong muốn đây là cuộc Smartphone tự em...)Trên screen hiện hữu chữ "Quỳnh ST" - (Cô em nhận của tớ ngơi nghỉ TT)Không bi ai nghe nhưng lại tối hôm qua đang ko về rồi...tôi liền bắt máyTôi: Alo, anh đây!Quỳnh: Sao hôm anh qua ko về? Bố em hỏi anh suốt!Tôi: Anh xin lỗi, anh nhỡ xe!Quỳnh: Anh sẽ ở chỗ nào thế? Sao nghe giọng anh khác thế!Tôi: Anh đã sinh sống XXX, một lát nữa anh về giờ...Quỳnh: Về nhé, cả gia đình đã đợi anh về nạp năng lượng trưa thuộc...Tôi: Ừ, anh biết rồi...Tôi cđọng ngồi vậy chú ý mẫu người tương hỗ...rồi...Lại gồm Smartphone..."Dung ST" (Cũng là cô em dìm của tôi sinh sống TT - Cô này là cô chị)Tôi: Alo, anh đây!Dung: Anh đang chỗ nào thế? sao hôm qua ko về?Tôi: Ừ, anh có chút bài toán về muộn, anh bị nhỡ xe pháo, trong ngày hôm qua mưa mà!Dung: Anh về nhé, ngày qua bố em ao ước anh trong cả. Về đi nhé, em ngóng anh về chiến cờ vua )Tôi: Ừ, anh biết rồi!Ngồi thêm 15 phút ít tôi đứng dạy dỗ và ra bến xe cộ, trong cả dọc con đường tôi vẫn cố gắng suy nghĩ lại từng lời em nói cùng tìm cách để tìm ra địa chỉ của em!Phải sát 1 giờ đồng hồ đồng hồ thời trang sau tôi bắt đầu đến Thạch Thất...Thấy tôi về đến bửa 3, bác Kiên làm xe pháo ôm sát đó chạy tới với thăm nom đủ điều kế tiếp trnghỉ ngơi tôi về bên...Anh chị em thấy tôi nhỏng kẻ mất hồn, bác Kiên ra hiệu đến đầy đủ tín đồ cùng chẳng ai hỏi thêm câu gì nữa...Tôi ở thứ ra nệm cho đến khi Dung cùng Quỳnh đi học về...-------------------------------------------------------------------------------------Cho tới nay, sẽ một thời hạn hơi lâu tôi ko có thông tin về cô gái kia...Em nói đúng, giống như cơn mưa ngày hạ đã gửi tôi với em mang đến cùng nhau...nhưng lại sau trận mưa - khi ttách bừng sáng sủa...cũng chính là cơ hội em xa lánh tôi...Cho cho giờ đồng hồ tôi cũng ko đọc điều gì khiến cho em yêu thương tôi nữa...tôi chỉ có thể coi đó là định mệnh!Em - thiếu nữ đi qua đời tôi một phương pháp thiệt nhanh hao tuy nhiên em cũng là thiếu nữ giữ lại trong tôi những xúc cảm cùng kỉ niệm độc nhất vô nhị...Từng tuyến đường, từng hàng ăn uống, từng gốc cây...đã thêm cùng với từng kỉ niệm mà lại ko khi nào rất có thể xóa nhòa trong trái tlặng tôi...Căn bệnh dịch Sida đang chiếm đi tuổi thơ của em, giật đi hạnh phúc của em...với tôi hiểu rõ rằng nó cũng sắp đến giật đi sinch mệnh của em ko lâu nữa...nhưng mà em vẫn hồn nhiên, vẫn phấn kích, vẫn trẻ trung và tràn trề sức khỏe...em vẫn yêu thương với gật đầu đồng ý Chịu đựng đau đớn một mình...Có một sự thật là tôi ko thể quên em...mỗi lúc thấy s
Chuyên mục: Thế giới Game