Điệu ru nước mắt

     

Trời mưa tầm tã, bầu không khí âm u nhuộm lên cả con bạn Tử Lam. Cô bắt đầu cảm thấy phiên bản thân gồm chút không ổn, quang cảnh này lại khiến cô lưu giữ về ngày hôm ấy… tay cô buông lỏng, cái ô rơi xuống. Từng phân tử từng hạt nặng nại rớt xuống, cô ngước phương diện lên trời. Chỉ một lát sau khung người đã ướt đẫm, trong thâm tâm cô cũng toàn gần như chất lỏng tai ác dị, thứ chất lỏng màu đỏ khiến cho cô rùng mình sợ hãi.  

Từ đằng xa cô thấy mẫu xa thiết lập đang lao cấp tốc tới. Tử Lam bước mỗi bước về phía đường, tiến lại địa điểm ô tô chuẩn bị lao đến. Bây giờ trời vẫn tối, lại thêm mưa lớn yêu cầu không một bóng bạn ở đây, không dừng lại ở đó chiếc xe download nhất định sẽ không nhìn thấy dáng người nhỏ tuổi bé của cô. Trường đoản cú từ bước tới không có bất kì ai ngăn cản. 

Xe sở hữu tới ngay sát rồi… Tử Lam cười cợt lên một phương pháp miễn cưỡng, đôi mắt cô hình như đỏ lên rồi, là đang khóc… nước mắt hòa chung với nước mưa. Chân cô vẫn nhẹ nhàng bước tới, từng bước… từng bước trên đôi giầy đỏ năm ấy. 

Chiếc xe lao tới… 

Chiếc giày lăn lóc sống vệ đường… 

– Tử Lam! Cậu hy vọng chết lắm đúng không? Tôi ko chạy cho kịp thì sao hả? Cậu đang ở đó… ngay lập tức trước đôi mắt tôi với 1 vũng huyết rồi đấy! – Thuần Nhã thể hiện với giọng giận dữ và có chút ấm ức. 

Lúc ấy Thuần Nhã tự đằng sau xuất hiện thêm lôi Tử Lam lại. Rất đột ngột… tim khi ấy chẳng lưu giữ nổi có đập hay không nữa. Chỉ hiểu được giờ cả hai đã an toàn. 

Tử Lam ngây người ra, hướng về phía Thuần Nhã mà hét lên trong đau đớn: 

– Cậu… tại sao lại ngăn cản tôi, ai cần cậu cứu tôi. Đáng lẽ ra… đã kết thúc… 

Từng chữ bị nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt giờ đã tuôn trào, cô ôm mặt khóc nấc lên. Đau đớn… không có gì diễn tả nổi. 

Thuần Nhã vội trấn an cô bằng giọng ôn nhu, nhẹ nhàng rồi ôm cô vào lòng: 

– Tử Lam, sao cậu cần tự gần kề cơ chứ? Cậu vẫn cho rằng cậu một mình đúng không? cảm xúc bị cả quả đât bỏ rơi đúng không? Nghe này, cậu có thể nghĩ không có ai cần cậu, gia đình vứt vứt cậu, đồng đội xa lánh cậu, thừa khứ của cậu… cực kì nặng nề. Nhưng còn có tôi, tôi sẽ không lúc nào bỏ rơi cậu. Gọi chứ? không hẳn cậu từng nói chúng ta là bạn bè sao, tôi sẽ không còn để cậu 1 mình đâu. 

Tử Lam dần bình tĩnh lại, cất tiếng nói: 

– Cậu biết ko Thuần Nhã? Trước đây cũng đều có người nói như vậy với tôi, nhưng mang lại cuối… bọn họ vẫn rời đi.  

– Tôi không giống họ, cậu xếp tôi vào loại người như vậy sao? Chúng ta làm bạn với nhau lâu như vậy… tôi vốn tưởng cảm giác ấy với cậu sẽ không còn nữa. Tôi… thất bại lắm đúng không?  

Nghe xong câu nói này Tử Lam lại vùi đầu vào lòng Thuần Nhã mà khóc. 

Đúng vậy, Thuần Nhã cùng với loại bạn cô từng chạm mặt không như là nhau. Thuần Nhã luôn xuất hiện thêm mỗi khi Tử Lam cần, chưa một lần bỏ mặc cô ấy. Cô cực kỳ trân trọng Thuần Nhã, người luôn đối xuất sắc và thật lòng với cô. Từ trước tới giờ đồng hồ đâu tất cả ai so với cô như vậy. Thuần Nhã đột nhiên bước tới… khiến cho cô thực sự hết sức bất ngờ, mang lại ánh sáng cho cuộc đời u buổi tối của cô. Mỗi lần nhìn thấy Thuần Nhã đa số tự hỏi đây gồm phải một giấc mộng đẹp hay không, ví như vậy thì cô sẽ vùi mình vào giấc mộng này trốn mãi, ko bước ra bên ngoài nữa. Thực tại… quá khứ… cô ko muốn đối lập nữa, cũng không tồn tại cách nào đương đầu với Thuần Nhã. Cô sợ… Thuần Nhã đang lại tách đi, đối với cô là 1 trong những mất mát khôn xiết lớn. Nếu tự kết thúc tình chúng ta này cùng với Thuần Nhã cô sẽ hối hận suốt đời, vậy bắt buộc tự hoàn thành mình có khi là cách xuất sắc nhất. Thuần Nhã vẫn còn rất nhiều người bên cạnh, cô tất cả khác gì một bé kiến mong muốn đợi sự mến hại của cô ấy đâu. Vậy yêu cầu cô ban đầu tránh phương diện Thuần Nhã bằng phương pháp nghỉ học, tránh cô ấy không còn mức có thể. Để phiên bản thân dần lấn sân vào quên lãng rồi âm thầm bước khỏi quả đât này. 

Im yên một lát Thuần Nhã nói bởi giọng bi ai bã:

– nếu không muốn tôi tách đi như họ thì nên tìm phương pháp giữ tôi. Không người nào nhìn ra vượt khứ của cậu, không có bất kì ai thấu hiểu dẫu vậy tôi thì có, tôi có thể cảm cảm nhận nó đau buồn đến nấc nào. Tổn thương niềm tin của cậu tôi đọc vậy nên sẽ không còn nỡ tránh đi, đi rồi… tôi biết cậu ko sống nổi. Chưa hẳn tôi từ bỏ cao mà là tôi chắc chắn vậy. Cậu cũng suy nghĩ vậy, đúng không? Cậu tình nguyện share câu chuyện của cậu cho tôi dẫu vậy cậu có vướng mắc không, rằng tôi chưa từng nói gì mang đến cậu. Đa số mọi fan đều biết đến tôi với phần đông thứ cực tốt đẹp, tuy thế cậu biết sau cái đẹp là gì không? Rất tối tăm và u ám. Nếu còn muốn nghe thì cậu không được do vậy nữa. Sắp tới được rồi… tôi cũng cần cậu cơ mà… 

Tử Lam hốt nhiên nhớ rằng Thuần Nhã gần như là không cho cô biết những gì về mái ấm gia đình hay thừa khứ, chưa từng nhắc đến. Cô cũng thắc mắc nhưng không hỏi, cô suy nghĩ nếu có thể nói rằng Thuần nhã đang tự nói đến cô biết, không cần cô đề xuất hỏi đến.  

Những gì cậu ấy nói ở trên quả thật rất đúng, bản thân sẽ không sống nổi nữa nếu không có Thuần Nhã, cô đã quen thuộc với việc có cô ấy ở bên cạnh. Không muốn cô ấy rời đi. 

Cần mình sao? Sắp được cái gì chứ? 

Rồi cô nhẹ lên tiếng: 

– ý muốn nghe, sẽ không phải như vậy nữa. Mà… cậu phải tôi sao? 

– chúng ta đã cùng trải qua rất nhiều việc đúng không? Cậu là người hiêu tôi tuyệt nhất rồi, cách hiểu của cậu khác so với mọi người nhưng này lại đúng. Tôi vẫn luôn luôn muốn tìm bạn như cậu… chỉ tất cả cậu new hiểu được. Vậy mà… cậu lại định từ bỏ sát, xa lánh tôi, tôi thực sự sẽ không bỏ rơi cậu cơ mà. 

Từng giọt nước mắt của Thuần Nhã dần hòa vào làn mưa. Mưa vẫn xối xả, không bớt đi chút nào. Cả hai đều đau lòng, đáng lẽ ra nên nói cho nhau nghe để rồi giải quyết. Có như vậy sẽ không phải đau lòng nữa. 

 – Tôi đã nói đến cậu biết hồ hết thứ lúc tôi sẵn sàng, sắp đến rồi… vậy nhưng cậu còn định tránh đi. Cậu tất cả biết vừa nãy tôi sợ tới cả nào không? Sao quan trọng nghĩ rằng cậu cũng rất quan trọng cùng với tôi chứ? 

Từng câu, từng chữ thốt lên trong nhức đớn. Tim như thắt lại… hết sức sợ hãi… Cô thực sự hi vọng người khác có thể hiểu mẩu chuyện của mình, cô ước ao chia sẻ, muốn nói ra… tuy nhiên lại chẳng biết phải nói với ai. Cô quen không ít người dân như vậy cũng là hi vọng có fan sẽ gọi cô, tìm hết sức lâu, khôn xiết lâu… ở đầu cuối cũng tra cứu ra, là Tử Lam, khi ấy mới gửi vào lớp cô. Lúc mới đầu thiếu hiểu biết sao bạn dạng thân lại sở hữu chút hứng thú với con bạn này, cố kỉnh là Thuần Nhã dữ thế chủ động đến làm cho quen, dần dần cô phân phát hiện cách nhìn nhận mọi vấn đề của Tử Lam khác với những người dân cô từng quen thuộc biết. Một cái nhìn ngoài ra thấu hồ hết thứ, một chiếc nhìn cô tìm kiếm bấy lâu. Nhưng cô ko định nói ra ngay trong khi ấy, ao ước đợi thêm vài tháng nữa cô sẽ nói, vẫn là phải ngồi lại cẩn thận một chút. Chuẩn bị được nói ra các thứ rồi, lòng cô sắp nhẹ hơn rồi, vẫn không khó tính hay nặng nề nề như trước đó nữa, xúc cảm một bản thân ôm đông đảo thứ sắp tới qua rồi. Nghĩ về đến điều này khuôn khía cạnh cô bất giác tồn tại ý cười. Cô ghét bài toán giữ kín mọi sản phẩm mà quan yếu nói đến ai, sống thuộc nỗi nặng nại ấy đang mười mấy năm cơ mà cô vẫn cấp thiết quen nổi. đó là để nó sống đấy, không dám đối mặt, cũng chẳng dám nói cho người khác.

Bạn đang xem: Điệu ru nước mắt

Bỗng nhiên Tử Lam nghỉ học tập mấy ngày liền, cô khôn cùng lo lắng. Sau khoản thời gian tan học đa số chạy đi tìm kiếm nhưng kiếm tìm mãi vẫn không thấy, trốn đi đâu rồi, bởi vậy không vui chút nào. Khi ấy cô thực sự sụp đổ, hình bóng quen thuộc như bặt tăm rồi, như thể sẽ không còn bai tiếng thấy lại lần nữa. Tử Lam vì cớ gì mà lại như vậy? gặp mặt chuyện gì rồi sao? Cậu ấy vẫn ổn đúng không? vô cùng nhiều câu hỏi không thể câu trả lời hiện lên vào đầu. Vô cùng lo ngại và lúng túng Tử Lam sẽ xảy ra chuyện gì. Mỗi buổi tối đều vẫn đi đến bến xe, chỗ hai bạn thường mang lại nhất nhưng đợi. Gần như tuyệt vọng, rứa rồi về tối hôm ấy, lúc cô đặt chân tới đã va nên hình bóng quen thuộc thuộc… là Tử lam, chắc chắn là cậu ấy, dáng người nhỏ bé ấy… chính là người mình đã tìm. Chưa kịp vui mừng thì cô thấy Tử Lam đã bước từng bước một đến nơi cái xe download sắp lao đến. Hại hãi… rất khiếp sợ cậu đang ra đi vào vài giây tới. Không nghĩ là ngợi những cô ngay tức thì chạy thật cấp tốc đến nơi Tử Lam rồi kéo cô ấy lại. “Tim… mày đã đập đúng không… à, vẫn sẽ đập, tao cảm thấy được cơ thể của Tử Lam rồi”. Vào phút chốc ấy… một nụ cười sướng thiên nhiên dâng lên, nhưng vẫn luôn là phải nói cô ấy một trận, đến cô ấy cảm giác rằng bạn dạng thân đã lo âu tới nút nào.

Tử Lam ngây bạn ra một lát rồi nói:

– Tôi hứa, sẽ không như vậy nữa, cũng biến thành tìm biện pháp giữ cậu nghỉ ngơi lại. Tôi xin lỗi, làm cậu hại rồi. Vậy thì… đừng vứt tôi đi… đã có được không?

– Được! sẽ không còn bỏ cậu. Còn nữa… tiếng trời sẽ mưa lớn, về nhà tôi rồi nói, ko thì cảm mất. Về cho nhà, cậu phải trả lời toàn bộ câu hỏi của tôi rồi tôi sẽ nói đến cậu.

Xem thêm: Học Ngữ Văn Lớp 6 Online Miễn Phí, Ngữ Văn Lớp 6

Tử Lam chấp nhận đồng ý, rồi hai bạn đứng lên, cô chạy vội mang đến vệ mặt đường nhặt chiếc giầy lúc nãy bị văng ra.

Trên con phố ấy, bóng dáng của hai cô gái dần đi vào màn đêm, một khoảng không của riêng họ. Quá khứ của mình không phải người nào cũng có thể phát âm thấu. Nương tựa vào nhau mà đối mặt với loại thời gian. Mẩu chuyện của bọn họ rồi đã đi đến đâu, thời gian… sẽ sở hữu họ đi hay nhằm họ đối lập với thực tại.


Chuyên mục: Thế giới Game